Thầy! tiếng gọi ấy bao giờ cũng là một âm thanh ngân nga, vừa kính trọng vừa yêu thương trong lòng mỗi chúng ta. Thực vậy, trong tâm tưởng của mỗi người, ai chẳng có rất nhiều kỷ niệm gắn bó cùng thầy cô, trường lớp. Những kỷ niệm ấy theo ta suốt quãng đời còn lại mà không thể phôi pha dù có trải qua bao nhiêu hệ lụy cuộc đời.
Thơ bắt nguồn từ cảm xúc của trái tim và từ hoài niệm nên tình thầy trò luôn là một chủ đề lớn để thơ hướng tới trong mọi thời đại. Những bài thơ sau đây mà tôi giới thiệu đến các bạn chưa hẳn là những bài thơ hay nhất về tình thầy trò cũng không phải là những bài thơ được viết nên bởi những cây bút đã thành danh mà là những tác phẩm được viết bởi những cây bút còn đang ở lứa tuổi học trò. Và chính vì thế, những vụng về, non nớt trong cách thể hiện một nghệ thuật tinh tế là điều khó tránh khỏi.
Trong thế giới mênh mông của thi ca, vươn tới các đẹp huyền nhiệm trong thơ là một điều rất khó, mượn thơ để thể hiện một tình cảm lớn lao tuy gần gũi nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định lại là một điều khó hơn. Chính vì lẽ đó tiêu chí để tuyển chọn của tôi trong bài viết này là sự chân thật, là những cảm xúc tinh khôi của những tâm hồn học trò dành cho các thầy cô giáo kính yêu của mình bất luận tác giả là người đang còn ngồi trên ghế nhà trường hay là đã sống ngoài xã hội.
Trong cuộc sống hôm nay, việc kêu gọi phục hồi những tình cảm tốt đẹp cao thượng mang tính truyền thống là rất đáng quý và cần thiết. Chúng tôi chỉ có một mong ước nhỏ nhoi là xin được làm một nhịp cầu để một lúc nào đó qua những vần thơ bạn chợt nhận ra cái đẹp rạng ngời trong tình thầy trò.
Hy vọng rằng đây sẽ là món quà nhỏ nhưng ý nghĩa dành tặng các thầy cô giáo nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20-11.
Ngắn dần viên phấn
Nhìn bụi phấn trên tóc thầy trắng xóa
Con tưởng màu thời gian
Bao con số, đường thẳng, đường cong
Và hoa trái, mùa màng ...
Thầy trải đời trên bảng đen, phấn trắng, ...
Se thắt lòng mình
Khi con hiểu một điều có thật,
Viên phấn thầy cứ ngắn dần
Cho bài học con dài ra.
Rồi mai này khi những trái và hoa
Con hái được trên tay
Vẫn nhớ mãi ơn người gieo hạt,
Nhớ viên phấn ngắn dần
Và mái đầu bạc trắng
..... Thầy ơi !
Thầy và chuyến đò xưa
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
Cô ơi!
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã...
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về...
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?!
GẶP LẠI THẦY
Con dừng lại phía hàng cây
Bồi hồi khi gặp dáng thầy hôm nao
Trường xưa vẫn nét ngày nào
Và đây vẫn dáng thấy cao cao gầy
Vẫn bao la một vòng tay
Đón con như thể chưa ngày cách xa
Kiềm lòng để lệ khỏi nhoà
Giọng thầy trầm ấm "thật thà phải con?"
Cái tên thấy gọi riêng con
Đến giờ con thấy vẫn còn mới nguyên
Ước mong con mãi không quên
"thật lòng vững trí đừng phiền nghe con"
Lợi danh - danh lợi sẽ mòn
Những điều thấy dạy còn hoài khắc tâm
Nhớ tóc thấy điểm hoa râm
Cùng lời chỉ dạy âm thầm con mang
Ai quên đi chuyến đò ngang
Quên sao người lái thuyền sang bến đời.
Lời Ru Của Thầy
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)
Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình
TRƯỜNG TÔI
Cổng trường tôi trông rất xinh
Tường cao cổng sắt , dưới hình văn hoa
Bước vào thoang thoảng hương hoa
Trời cao xanh ngắt , mây là là bay
Râm râm bóng mát hàng cây
Trưa trưa gió thổi lay cây rì rào .
Xa xa hàng dương vẫy chào
Gần gần phượng hồng thì thào gọi thương
Cùng nơi khắp chốn trong trường
Học sinh đùa giỡn , thân thương chuyện trò
Người nói nhỏ , kẻ nói to
Xôn xao tiếng hát tiếng hò du dương
Vọng xa nghe tiếng giảng đường
Bao la trang trải tình thương cô thầy
Dạo quanh xa đó gần đây
Nơi đâu đẹp nhất là đây trường mình .